PHẦN B: BIẾN ĐỔI HỒN ( MÔN ĐỒ HÓA )
Biến đổi hồn là một tiến trình tiếp diễn sau khi được tái sinh tâm linh . Tái sinh tâm linh chỉ là khởi điểm của chương trình cứu chuộc. Biến đổi hồn cũng có nghĩa ” Môn đồ hóa” vì mỗi ngày giống Chúa hơn.
Tái sinh tâm linh là hình bóng dân tiến trình dân Y-sơ-ra-en ra khỏi Gô-sen Ai-cập vượt biển đỏ tiến vào qua đồng vắng để học tập những bài học xác thịt cấp thấp.
Biến đổi hồn hay xử lý bản ngã là bước tiếp theo vượt sông Giô-đanh, tiến vào Ca-na-an đánh chiếm xứ rồi định cư vĩnh viễn.
Tái sinh tâm linh đã là một quá trình nan giải; biến đổi tâm hồn còn khó gấp trăm lần hơn. Nếu tái sinh có thể mất vài tháng, vài năm thì biến đổi hồn mất vài chục năm và suốt đời.
Được tái sinh phước hạnh một; biến đổi hồn phước hạnh bội lần. như đang ở Ca-na-an đầy trọn Christ ; vinh hiển tuyệt vời. tái sinh tâm linh, thấy được vương quốc Đức Chúa Trời; biến đổi hồn vào được Vương quốc Đức Chúa Trời.
Tái sinh tâm linh chỉ mới nên thánh địa vị; còn biến đổi hồn là nên thánh thực nghiệm .
Biến đổi hồn là gì?
Biến đổi tâm hồn là một quá trình học tập từ bỏ tính xác thịt, để mỗi ngày biến hóa giống như Chúa Jesus . Cho nên, hành trình theo Chúa là những chuỗi ngày học tập, rèn luyện với hai chữ “Môn đồ hóa” .
Môn đồ hóa là đích đến của cơ-đốc nhân; muốn trở nên môn đồ thật : giá phải trả không hề nhỏ, chắc chắn cao hơn hết mọi giá của trần gian hư không này.
Từ Công vụ cho đến nay, Chúa Jesus đã cảnh cáo: Môn đồ theo Chúa thì nhiều; nhưng môn đồ hóa thì không bao nhiêu!
Người theo Chúa thì nhiều; nhưng học tập để trở nên giống Chúa thì rất rất ít
” Nhiều người được gọi (môn đồ) ; nhưng ít người được chọn (môn đồ hóa)”
Nhiều người theo học tiên tri Ê-ly; nhưng chỉ có Ê-ly-sê là môn đồ thật của Ê-ly.
Mười hai môn đồ theo Chúa; nhưng chỉ còn 11 người trung thành.
“ Nếu ai trong các ngươi không từ bỏ mọi sự mình có, thì không được làm môn đồ Ta” Luca 14: 33
” Hay hạt lúa mì kia không chết đi khi gieo xuống đất; thì nằm đó một mình”
Nhiều môn đồ theo Chúa đã lâu năm, khi nghe điều kiện này cũng phải chia tay . Như người trai trẻ giàu có, như người Pha-ri-si…Xin theo Ngài , nhưng Chúa từ chối.
Chúa biết hết lòng dạ chúng ta, Ngài không hề hiểu lầm chúng ta, không dụ dỗ ai; chỉ chúng ta lầm Ngài.
Ngài ngay thẳng, Ngài còn cảnh cáo các môn đồ chuẩn bị tinh thần, lượng giá khả năng trước khi làm môn đồ Ngài.
“ Vả, trong các ngươi có ai là người muốn xây một cái tháp, mà không tính toán phí tổn trước sao! E khi xây nền rồi, không làm xong được, làm mọi người cười chê” Luca 14: 26
Ngày nay các hệ phái thất bại trong việc môn đồ hóa, vì đầu vào đã sai; đầu ra làm sao tốt được. Gốc đã sai; ngọn làm sao đúng được.
Đầu vào tuyển sinh đã không đúng đường lối Chúa. Họ tuyển sinh để đáp ứng giải pháp tình thế của giáo hội; cũng như Hoàng Đế Constantin lập giai cấp tăng lữ, xây nhà thờ, lập chủng viện nhằm đáp ứng nhu cầu thế gian hóa Hội thánh của ông. Còn các tiêu chuẫn thuộc linh của Chúa thì không để ý. Đó là nguyên nhân của mọi nguyên nhân khiến Hội thánh Chúa lộn xộn, bầy hầy hơn cả hội chợ là vậy.
TIẾN TRÌNH BIẾN ĐỔI HỒN
Xử lý hồn cấp thấp : diệt xác thịt
Thánh hóa hồn cấp cao : đóng đinh bản ngã
Giữa xác thịt cấp thấp và hồn cấp cao như ánh rán chiều hoàn hôn. Bởi vì cùng chung một dòng huyết. Chúng ta tạm chia ra để dễ học; chứ thật kinh thánh không phân định rõ ràng.
Về lý thuyết môn đồ hóa, thì có quá nhiều giáo trình của nhiều học giả, trình bày khá hoàn thiện. Tôi không muốn lặp lại lý thuyết suông môn đồ hóa nữa; tôi cố gắng chia sẻ lẽ thật này bằng kinh nghiệm từ các tổ phụ trong Kinh thánh, từ Hội thánh tôi, đặc biệt là cá nhân tôi đã được Chúa rèn luyện, mài dũa gần 30 năm theo Ngài.
Lý thuyết càng hay, nhưng không ứng dụng được thì nó tác dụng ngược, trở thành kiêu ngạo.
“ Sự hay biết sinh kiêu căng; còn sự tình yêu thương làm gương tốt” I Cor 8: 1b
Luật sư là người thông biết luật, lại là người phạm luật, lách luật rất điệu nghệ. Thầy thông giáo càng giỏi Kinh thánh, thì tội lỗi thêm tinh vi, làm rối đạo.Nhiều người giỏi kinh thánh trở thành giáo chủ của tà giáo, tà lý. Họ đã vô tình hay bị ma quỷ xui khiếng phản bội Chúa .
Sứ đồ Phao-lô cảnh cáo
“ Vả, luật pháp đã xen vào , hầu cho tội lỗi gia thêm” Rô ma 5: 20a.
Chúa Jesus biết được điều này, và đã lên án bọn Pha-ri-si với những lời như không có văn hóa “ loài rắn lục, dòng dâm loạn, bọn khốn nạn….
“ Học hoài nhưng không thông hiểu lẽ thật” II Tim 3:7.
Vâng, học hoài, bằng cấp thần học chất đầy tủ; nhưng không hiểu ý muốn của Đức Chúa Trời, cũng như thầy tế Hê-li
I. XỬ LÝ HỒN CẤP THẤP : diệt xác thịt
1. Xác thịt là gì ?
Kinh thánh định nghĩa xác thịt là :
“ Công việc của xác thịt thật rõ ràng, đó là: gian dâm, ô uế, luông tuồng, thờ hình tượng, phù phép, thù oán, gây gổ, ghen ghét, giận dữ, ích kỷ, bất bình, bè đảng, ganh tị, say sưa, chè chén và những việc tương tự khác…”. Ga-la-ti 5: 19 – 21
Ai cũng thuộc lòng; ai cũng hiểu, nhưng kinh nghiệm cá nhân không hề đơn giản. Đôi lúc sống trong xác thịt, nhưng tưởng đang thuộc linh như quan tòa xử tham nhũng, nhưng mình là thầy tham nhũng.
Khám phá bản chất xác thịt của con người (từ Adam) là một khám phá không hề đơn giản; nó vĩ đại như nhà khoa học khám phá ra bom nguyên tử. Đây cũng là tiền đề để tiến xa hơn con đường hiểu biết Chúa, đầu phục Chúa, bước đi theo Thánh linh.
Có một lần tôi hỏi một vị Mục sư chính hiệu CM&A. Ông sinh ra và được trưởng dưỡng trong gia đình Lê-vi hoàng tộc CM&A: không gian dâm, ô-uế, thờ hình tượng từ trong bụng mẹ, cũng như người trai trẻ giàu có giữ 10 điều răn từ nhỏ.
Xin hỏi : Chúa nói xác thịt là gian dâm, ô-uế, thờ hình tượng…có phải nói cho những người tội lỗi, phường điếm đĩ, thu thuế, bọn đâm thuê chém mướn hay nói cả quý vị Mục sư đáng kính như ông?
Ông không dám trả lời dứt khoát , vì 2 lý do:
Thứ nhất : Ông chưa hề phạm các tội đó.
Thứ hai : Hệ thống thần học ông không dám nhìn thẳng sự thật này. Phủ nhận thì không dám, xác nhận thì e dè. Họ giảng những điều chưa dám tin vì chưa kinh nghiệm; giống như thầy Lý ấm ớ hội tề.
Tôi phải mất 5 năm để thuyết phục người thân cận nhất của gia đình tôi: bản chất loài người là xấu xa ô uế. Cô chỉ chấp nhận mình là tội nhân, nhưng không Amen như ga-la-ti 5: 19-20: gớm ghiếc ghê tởm, xấu xa hơn mọi thú vật.
Cô bảo thủ ý riêng cho đến khi Chúa cho cô từng trải những tội giống như trong Ga la ti 5:19 cô mới tan vỡ, thỏa lòng bản chất hư hoại xác thịt của con người bất cứ ở đâu? được giáo dục như thế nào? Nếu Chúa không mở mắt, không cho kinh nghiệm phạm tội, không ai thấy mình là tội nhân như kinh thánh kết án.
“ Nhưng kinh thánh đã nhốt hết thảy mọi sự dưới tội lỗi…. Trước khi đức tin chưa đến, chúng ta bị nhốt dưới sự canh giữ của luật pháp mà chờ đức tin phải bày ra” Ga la ti 3: 22-23
Mình đang làm được việc lành, vì chưa có điều kiện làm những việc ác. Bản chất mỗi con người chúng ta đều hoài thai trong tội lỗi, rất là xấu xa. Tôi là tội nhân nên tôi phải phạm tội; không phải tôi phạm tôi mới là tội nhân. Đức Chúa Trời nhìn bản chất, không nhìn biểu hiện.
“ Lòng loài người là dối trá hơn mọi vật, và rất là xấu xa, ai có thể biết được? ” Giê-rê-mi 17: 9
“ Loài người nhìn bề ngoài, Đức Chúa Trời nhìn trong lòng” I Sa mu ên 16: 7b
Có một lần tôi suýt bị ném đá tại Hội thánh Saint-Hô-sê Hoa Kỳ. Tôi nói Hội thánh là nơi tập hợp những cặn bã của xã hội: xì ke, ma túy, điếm đĩ, thất vọng, thất tình, chán đời….vì tất cả chúng ta vốn đều là tội nhân mới cần Chúa, đau mới cần bác sĩ; nếu ai chưa thấy mình là tội nhân xấu xa thì nên xét lại nền tảng đức tin của mình. Hoặc ai còn thấy mình tốt thì chắc đã không tin Chúa đúng đắn, họ cũng không thể nào ở trong Hội thánh Chúa được.
Hội thánh vĩ đại và vinh hiển vì chỉ có Hội thánh Chúa mới có khả năng làm cho mọi thành phần từ thượng đẳng đến hạ lưu sinh hoạt chung trong một ngôi nhà yêu thương , không phân biệt giai cấp, không khinh bỉ người cùng khốn. Hội thánh đã vinh hiển và sẽ vinh hiển, dù Hội thánh Đức Chúa trời còn nhiều vấn đề xác thịt chưa được trọn vẹn.
Một số người bảo tôi dám xúc phạm họ, xúc phạm Chúa. Nếu suy nghĩ như thế, hóa ra họ còn tốt hơn cả các thánh trong Kinh thánh . Tiên tri Ê sai, nhà đạo đức Gióp, cả đại sứ đồ Phao lô đều cùng có tâm trạng thấy mình xấu xa, và đã thốt lên:
“ Khốn nạn cho tôi! Xong đời tôi rồi! Vì tôi là người có môi dơ dáy , ở giữa một dân có môi dơ dáy….” Ê sai 6: 5
“Trước lỗ tai tôi có nghe đồn về Chúa, nhưng bây giờ mắt tôi đã thấy Ngài: vì vậy, tôi lấy làm gớm ghê tôi và ăn năn trong tro bụi”
Gióp 42: 5-6
“Vậy tôi thấy có luật nầy trong tôi: khi tôi muốn làm điều lành thì điều dữ dính dấp theo tôi……Khốn nạn cho tôi! Ai sẽ cứu tôi thoát khỏi thân thể hay chết nầy?” Rô ma 7: 21, 24
Vì vậy, chúng ta thấy rằng : nhận thức đúng xác thịt và những việc làm của xác thịt không hề đơn giản!
2. Làm sao để khám phá xác thịt ?
Khám phá xác thịt cũng như khám phá một hành tinh mới, một phát minh mới. Khám phá xác thịt là khám phá cái lòng, bản chất thật của tấm lòng mà cả loài người đã bất lực.
“Dò sông dò biển dễ dò, có ai lấy thước mà đo lòng người”.
“ Cha mẹ sinh con, ai khá dễ sinh lòng”
Chỉ có Kinh thánh và Thánh Linh Chúa mới bày tỏ chính xác và giúp chúng ta nhận rõ xác thịt là gì? Kinh thánh gọi xác thịt là sự mầu nhiệm của tội lỗi, sự mầu nhiệm của bất pháp.
“Vả, nếu không phải Thánh Linh trong lòng người, thì ai biết sự gì trong lòng người”
I Cor 2: 11 a
Một trong những điều Sa-tan sợ nhất là:
– Chúng ta nhận rõ được chính nó là tác giả của các hành vi tội lỗi.
– Chúng ta nhận ra mình là tên nô lệ cho tội lỗi rất văn minh, đầy văn hóa, nhưng tồi tệ hơn cả thú vật!
Khám phá ra xác thịt cũng đồng nghĩa khám phá Sa-tan là ai? Đó là tiền đề của chiến thắng xác thịt. Sứ đồ Phao-lô phải mất 26 năm mới khẳng định được điều này.
“ Xác thịt tôi đã bán cho tội lỗi…Trong tôi, trong xác thịt tôi không có gì là thiện hảo, tốt lành hết… Tôi muốn làm điều lành thì điều dữ lại theo tôi, tôi là tên nô lệ cho tội lỗi…”
Rô-ma 7: 14-16.
Ai là tác giả, ai là ông chủ khiến tôi phạm tội ? “ai trồng khoai đất này?” đất tôi đã bán cho ai? Ai đã mua tôi? Ma quỷ đã mua xác thịt tôi về làm nô lệ cho nó. Sự mầu nhiệm của tội lỗi chính là Sa-tan, ma quỷ là ông chủ tác nhân mọi tội lỗi mà chúng ta vô tình là người đầy tớ trung thành ngây thơ vô số tội.
Nếu Chúa không mở mắt, mở trí, mở lòng, không ai hiểu được điều này. Hãy noi gương vua Đa-vít
“ Xin Chúa mở mắt con để con thấy sự lạ lùng trong luật pháp của Ngài” Thi-thiên 119 : 18
Muốn khám phá hủ mắm thúi được bao phủ bởi nhãn mác hấp dẫn, với hương thơm bên ngoài; chỉ có cách mở nắp ra.
Con người xác thịt cũng vậy; muốn rõ mình là ai ! Chúa phải cho chúng ta tận cùng 3 không hay 3 có:
– Không còn gì để ăn. Không còn gì để sống. Không còn gì để trông cậy.
– Có đầy đủ mọi sự – có danh vọng tiếng tăm – Có uy quyền
Khi đó chúng ta sẽ biết mình là ai! Mình sẽ làm gì ? đức tin mình có còn giữ như ngày mới tin không? Con người thật của chúng ta sẽ hiện ra, sẽ lộ ra nguyên hình : ‘ Phú quý sinh lễ nghĩa, bần cùng sinh đạo tặc’.
Có hai điều căn bản của xác thịt mà tự cổ chí kim, từ đông sang tây; từ Mục sư – Linh mục trong nhà thờ, tu viện đều bất lực là tình dục con người và tâm trí bại hoại. Ai cũng thấy xấu, ai cũng muốn xa lìa; nhưng xác thịt vẫn trổi hơn ý chí chúng ta.
Từ nay, chúng ta không còn ảo tưởng cho rằng bài học này chỉ dành cho bọn điếm đĩ, thu thuế; chúng ta cũng không còn nghĩ mình lúc nào cũng lịch sự ra phết, lúc nào cũng yêu thương, nhân từ , nhịn nhục…
Chúng ta còn hơn Sứ đồ Phi-e-rơ : không những chối Chúa 3 lần mà là còn nhiều lần hơn nữa.
Tiên tri Ê-li nói : “tôi cũng không hơn gì tổ phụ tôi” Ông trốn chạy Giê-sa-bên 40 ngày không dám quay mặt đàng sau.
Dân Y-sơ-ra-ên đi 3 ngày trong đồng vắng không có nước uống, khi gặp được nước thì lại nước đắng , không lằm bằm mới là chuyện lạ !
Tôi chia sẻ điều này cho một nhóm ngũ tuần ở Lâm Đồng. Hai vợ chồng học xong các lớp Giô-suê, Ca-lép, lãnh đạo học….. và đã đi chiến dịch Phao-lô. Vợ chồng này là ước mơ của cặp vợ chồng ‘ môn đăng hộ đối- xứng đôi vừa lứa’. Họ lý luận khá đơn giản, rất hợp tình hợp lý: một người đã thắng 1.000, hai người phải thắng 10.000 như Kinh thánh nói, họ tin và sống như vậy .
Sống với nhau được 3 năm, sinh được 2 con : một gái một trai. Những năm đầu thiếu thốn, hai vợ chồng cứ cảm ta Chúa, miệng luôn hát:
“Hãy nói với đói khát rằng tôi no đủ- với thiếu thốn rằng đang giàu có”. Ai nói ông bà nghèo thiếu thốn là bị chỉnh ngay: thiếu đức tin trông cậy, hãy cảm tạ Chúa trong mọi sự. Đức tin son sắt trọn thành đáng nể phục; rất uy tín với Hội thánh.
Thêm năm sau, Giê-hô-va-Di rê biến đâu mất. Cơm không còn đủ ăn, sữa cháu nhỏ đã cạn từ lâu, con đau không đủ tiền đi bệnh viện. Kiêng ăn cầu nguyện, cầu nguyện lại kiêng ăn, tiếp tục công bố- công bố… Hoàn cảnh gia đình vẫn như cũ, kinh tế mỗi ngày tồi tệ hơn. Thông công với lãnh đạo, chia sẽ với bạn đồng công, cũng chỉ nhận lời động viên khích lệ: “ Anh nghèo , em cũng chẳng tốt hơn; Hãy chịu khổ như người lính giỏi”.Có người nói vui : “hôm nay chịu khổ, ngày mai chịu khó, tương lai lên thiên đàng”.
Đến một ngày nọ, họ ngộ ra các vị lãnh đạo Tổng quản chỉ xúi môn đồ mình sống bằng đức tin, còn họ thì nhà thêm nhà, xe thêm xe; con cho đi du học Mỹ ; vợ thì qua Hàn quốc sửa sắc đẹp. Hai vợ chồng tỉnh mộng ! Nhớ lại vườn Ghết-sê-ma-nê năm xưa: “ Đức Chúa Trời tôi ôi! Sao Ngài lại bỏ tôi rồi – Ngài bỏ tôi rồi”.
Nhạc Trịnh công Sơn vang vọng : “Chúa đã bỏ loài người; Phật đã bỏ loài người.. Này anh, anh cứ phụ tôi, này tôi, tôi phải phụ người…” . Sự mỉa mai ngập tràn lòng vợ chồng sống bởi đức tin “vé số”, đức tin cảm xúc, xây nhà trên cát.
Như bình nén khí, nén càng nhiều nổ càng lớn. Bao nhiêu đức tin nhịn nhục, chờ đợi giờ trở thành trò cười vô nghĩa : ăn gì ? lấy gì cho cậu quý tử suy dinh dưỡng? Trong lúc xung quanh, con tín đồ xác thịt béo phì, con thế gian sữa ngoại dư thừa… Những câu hỏi này như những nhát dao đâm tận hồn linh cốt tủy, xé nát tâm can. Bản năng sinh tồn, giận dữ trỗi dậy như hỏa diệm sơn trào phun không giới hạn :” Đức Chúa Trời không có thật, Ngài dối con, những lời hứa của Ngài chỉ là dối gạt, con không còn tin Ngài nữa”. Vợ chồng bắt đầu tập đóng phim chưởng Hồng Kông nhiều tập: chén bay, dĩa bay; thượng cẳng chân , hạ cẳng tay tung bay ngay giữa Hội thánh…
Bây giờ, hai vợ chồng người này chạy theo thế gian: chấp nhận bán hàng đa cấp lừa đảo, chỉ làm ăn, làm ăn, làm giàu… dường như muốn bỏ chức vụ chăn bầy, phá sản thuộc linh.
“ Dân Ta chết mất vì thiếu hiểu biết – kẻ mù dẫn người mù, phải lăn cù xuống hố”
Một trường hợp khác:
Anh chàng thuộc họ nhà nổ, tốt nghiệp các khóa, đủ chứng chỉ từ Ngũ tuần qua Báp-tít đến Trưởng lão, Giám lý….. Anh khoe khoang đủ điều : tôi không bao giờ buồn người khác quá 5 phút; vợ chồng anh là mẫu mực, thách mọi người đến chiêm ngưỡng nếp sống gia đình anh. Anh thường được mời dạy giáo lý hôn nhân và giải quyết mọi xung đột của các cặp vợ chồng mới cưới. Nghe như chuyện 1001 đêm!
Một sáng nọ, anh chàng mang áo quần ghé lại xin ở nhờ nhà tôi vài ngày. Tôi hỏi có chuyện gì vậy? Cơn thạnh nộ anh ta xổ ra như hỏa diệm sơn phun trào: tố vợ không còn thiếu một tội nào! Tâm linh bất an, tâm hồn rối loạn không cầu nguyện được.
Tôi ngồi yên cho anh nói cho hết tức. Tôi hỏi anh còn nhớ những lời anh nói trước đây không? Anh ta chỉ còn biết cúi đầu ăn năn nhận tội, trước đây vì được học phải công bố, phải nói tích cực… Không ngờ mình lại tồi tệ hơn cả vợ thằng Đậu . Bây giờ lại theo giáo phái UPC!
Một trường hợp khác
Có một thanh niên tin Chúa mới 20 tuổi. Gia đình Phật giáo, giòng người trung. Em bị gia đình bắt bớ, đuổi khỏi nhà.
Thanh niên tuổi 23 không hút thuốc, không biết uống rượu bia, không biết chơi bài bạc; siêng năng làm việc, lại yêu mến Chúa, trả giá cho niềm tin mình. Cả Hội thánh xem như người mẫu.
Được một đại gia yêu mến, gã “công chúa” cho. Đời bổng chốc hóa thiên đàng: vợ trẻ đẹp, con thơ, nhà lầu, xe hơi đời mới…
Hai, ba năm đầu, đức tin, tấm lòng vẫn giữ son sắt với Chúa. Năm thứ ba, được tiến cử làm trợ lý giám đốc; uy quyền, danh vọng, tiền bạc quá dư thừa. Bạn bè, đối tác là những đại gia: nhà hàng khách sạn 3 sao- 5 sao vui chơi, cao lương mỹ vị là câu chuyện hàng ngày. Bia bọt, rượu trà, cờ bài giải trí sao hấp dẫn quá.
Càng dồn nén bao lâu, giờ bắt đầu xì.. Tiến lên, tiến tới; bia tươi, bia lon sao ngon thế. Thử cho biết để trở nên mọi cách cho mọi người. Lúc đầu thử, thử biến thành ghiền lúc nào không hay.
Con người thật lộ ra như chánh ngọ. Giờ anh chàng mới thấm thía mình không hiểu được mình
“ Tôi có ý muốn làm việc lành, nhưng không khả năng làm trọn; Vì tôi không làm được điều lành mình muốn, mà chỉ làm điều dữ mình ghét” Rô 7: 18-19
Một trường hợp khác
Một cô giáo, từ nhỏ được trưởng dưỡng trong một gia đình nho giáo. Xong đại học và đi làm người kỹ sư tâm hồn . Cô tâm niệm và ghét nhất là đàn bà bỏ chồng- vợ chồng ly dị.
Cô lập gia đình, rất chung thủy với chồng. Sinh được một trai thì người chồng ngoại tình ruồng bỏ cô, đánh đập cô tàn bạo. Cô tin Chúa, bất đắc dĩ cô phải xin ly dị.
Năm năm sau, cô tái hôn với một Cơ-đốc-nhân cùng Hội thánh. Sống với nhau được khoảng 7 năm, người chồng mới lại tái phát bệnh cũ : chơi số đề! Nhiều lần khuyên can, người chồng không nghe. Chịu không nổi, cô lại tiếp tục “con đường xưa em đã đi qua, giờ lại tiếp tục đi”. Không thể chịu đựng được đức lang quân mới. Lại ly thân !
Cô ta giờ biết mình là ai ? Không còn khinh dễ đàn bà ly dị chồng nữa. Đừng phán xét ai quá sớm . Cười người hôm trước hôm sau người cười. Nếu tôi làm được điều lành mình muốn thì Chúa Jesus có ích gì cho tôi. Cô khám phá ra : “mình muốn làm điều lành ( chung thủy, yêu thương chồng) nhưng điều ác cứ dính dấp theo tôi ( lại ly thân!) “
Bản thân tôi cũng phải mất 20 năm mới khám phá ra xác thịt kinh hoàng quá. Một bài học như nói dối hay hút thuốc, rượu bia; cũng phải tái đi, tái lại 4 , 5 lần mới tạm bỏ được; tương lai chỉ nhờ Chúa..
Chúa phải cho con người xác thịt lộ ra nguyên hình, nguyên con như bịnh ung thư thời kỳ thứ ba: vết lở phát ra ngoài với mùi thối không thể chịu nỗi; chết và chết gần kề, chúng ta mới thật sự hiểu và kinh nghiệm xác thịt là gì!
“ Ngài đã truất bỏ mọi quyền cai trị, dùng thập tự giá chiến thắng chúng nó, và nộp tỏ tường giữa thiên hạ” Cô-lô-se 2:15
“Cám heo, bã đậu “ phải đến . Phi-e-rơ hèn nhát, chối Chúa quyết liệt; rồi tiếng gà gáy… Chúa nhìn Phi-e-rơ, ông được tỉnh thức và ra đi khóc lóc đắng cay cho tấm lòng bội bạc của mình . Chúa cũng đang nhìn tấm lòng chúng ta, Chúa cho chúng ta cũng nhìn thấy tận đáy sâu thẳm lòng của mình.
Một năng lực từ Trời đến thay đổi suy nghĩ: Chúa ban lòng ăn năn- lòng tan vỡ; Chúa mở mắt tâm linh cho chúng ta thấy mình thật gớm ghiếc; tôi là tội khôi, tôi không hơn tổ phụ tôi đâu! Chúa sống trong tôi.
Sự bình an Thiên thượng đến, sự giải cứu nan đề cũng đến. Chúng ta kinh nghiệm Đức Chúa Trời toàn năng thật diệu kỳ: chỉ có Trời cứu thật.
Khi chúng ta bất lực, chính là lúc Chúa ra tay giải cứu. Ngài kỳ diệu ở chỗ đó
“ Hãy phó thác đường lối mình cho Đức Giê-hô-va và nhờ cậy nơi Ngài thì Ngài sẽ làm thành việc ấy” Thi thiên 37: 5
“Các ngươi cứ yên lặng, Đức Giê-hô-va sẽ chiến cự cho”
Xuất 14:14
Không trải nghiệm được điều này, chúng ta cũng chỉ sống đạo theo kiểu Phật giáo : diệt tham-sân-si , cố gắng tu sửa , ăn chay nằm đất, lánh đục tìm trong , mong cải thiện con người vốn đã hư hoại từ bản chất. Nho giáo thì “tu thân – tề gia – trị quốc để bình thiên hạ”…
Phương pháp loài người : tắm rửa cho heo, dạy heo ăn ở sạch; dạy chó đừng liếm lại đồ đã mửa. Xác thịt ,tội lỗi như bệnh ung thư nhưng chỉ xức dầu cù là!
Câu chuyện Môi-se giải cứu Dân Y-sơ-ra-en ra khỏi Ai-cập là một bức tranh tuyệt vời; toàn cảnh minh họa chương trình giải cứu xác thịt hay chết con người. Đức Chúa Trời không cho đi con đường ngắn nhất, dễ đi nhất, mau đến nhất; mà Ngài cho đi con đường vòng vèo phi khoa học, qua biển đỏ vào đồng vắng : thiếu thốn mọi điều, khiến cho dân sự lằm bằm oán trách Môi-se, đòi trở về Ai cập làm nô lệ.
Câu trả lời là Ngài muốn xác thịt của tuyển dân Y-sơ-ra-ên phải được lộ ra, để rồi quyền năng vô hạn của Ngài được bày tỏ.
“Hãy nhớ lại suốt chặng đường trong hoang mạc mà Giê hô va Đức Chúa Trời đã dẫn anh em đi trong 40 năm nay, Ngài hạ anh em xuống và thử thách anh em để biết rõ lòng anh em thế nào, có tuân giữ điều răn của Ngài hay không” Phục 8: 2
Kinh nghiệm Chúa dạy dân Y sơ ra ên khi được giải phóng khỏi kiếp phu tù xứ Ê-díp-tô : vượt 10 tai vạ, ra đi trong vinh quang; vượt biển đỏ cùng trụ mây ban ngày, trụ lửa ban đêm vẫn không đủ đức tin để dân Y sơ ra ên trông cậy Đức Chúa trời.
“ .. Đức Chúa Trời không dẫn dân ấy đi theo đường về xứ Phi-li-tin, là đường gần hơn hết, vì Ngài nói rằng : E khi dân thấy trận mạc, đổi lòng đòi trở lại xứ ai-cập chăng?” Xuất 13:17
Tân ước, một trong vấn đề cốt lõi của Chúa Jesus đối với các môn đồ là Ngài chứng minh loài người cũng chỉ là xác thịt : 12 sứ đồ cũng trình diễn đủ các kiểu xác thịt : bất bình, bè đảng, cải lẫy, vô tín…
Đến thời các sứ đồ, hầu hết các Hội thánh địa phương đều phạm đủ các loại xác thịt từ cấp thấp đến cấp cao : Cô-rinh-tô thì bè đảng chia rẽ, con lấy cả vợ bé cha mình; Ga-la-ti thì theo Tin lành khác; Thi-a-thi-rơ thì bị Giê-sa-ben cho ăn của cúng thần tượng, gian dâm ; Lao-đi-xê thì tự mãn kiêu ngạo…
Chúng ta đôi lúc như thất vọng, tại sao Chúa lại để Hội thánh Chúa lại xảy ra như vậy, không làm gương mẫu lại làm gương xấu, làm cho người ngoại coi thường ,vấp phạm…!
Có hai vợ chồng nọ sống với nhau vui vẻ, thuận hòa, con cái lễ phép như một gia đình văn hóa.
Rồi người chồng tin Chúa, bỏ được thuốc lá, rượu bia, cờ bạc. Bà vợ rất vui, con cái cũng thấy lạ. Vài tháng sau vợ chồng bắt đầu xào xáo, chiến tranh lạnh, đến chiến tranh du kích, cả chiến tranh bạo lực diễn ra, không khả năng hòa giải.
Người chồng mới thắc mắc, tại sao trước đây tôi bê bối đủ thứ mà vợ tôi chấp nhận, lại vui vẻ làm đồ ăn cho chúng tôi nhậu nhẹt. Bây giờ tôi tốt như thế này , vợ tôi lại kiếm chuyện gây gỗ hoài. Đến chất vấn Mục sư. Ông mục sư cầu nguyện, tháng sau Chúa bày tỏ
Trước đây, hai vợ chồng hiệp một trong xác thịt; sống chung trong một linh: linh thế gian.
Khi người chồng tin Chúa, có nghĩa linh người chồng đã thuộc Thánh linh Chúa. Ánh sáng và bóng tối; linh thế gian và Linh Đức Chúa Trời không thể sống chung hòa bình được.
Người chồng cầu nguyện cho vợ; năm sau người vợ trở lại tin Chúa. Cả hai được hòa thuận, bình an , hạnh phúc trở lại.
Năm sau, sự xung đột lại đến, đến căng thẳng hơn; tưởng như tin nhầm : Đức Chúa Trời sao kỳ quá, không thể tưởng được những sự việc xác thịt lại xảy ra kinh tởm như thế.
Lại đến gặp mục sư tư vấn. Mục sư lại chia sẻ xác thịt là gian dâm, ô-uế, thờ hình tượng…. Chúa đang cho ông bà làm diễn viên của vở kịch nói : xác thịt là thế đó. Ông bà cũng không tin, nhưng cầu nguyện vài hôm sau Thánh linh chỉ cho ông bà thấy : bản chất thật của con người là thế đó.
Trước đây nó giấu kín trong lòng; sống với nhau và với mọi người chỉ là đóng kịch; đóng hay, đóng dở tùy lúc tùy nơi. Hai vợ chồng học được, khám phá xác thịt thật khốn nạn, thật kinh hoàng…
Cám ơn Chúa đã xé bức màn u minh cho tôi; tôi không còn nghe đồn về Chúa như Gióp nữa: “ khốn nạn cho tôi, công bình tôi chỉ là áo nhớp. Chúa đã cứu tôi, Chúa đang sống trong tôi; tôi sống trong Chúa”
Sự ngay thẳng, trung thực, đối thoại công khai, minh bạch đó là bản chất của Đức Chúa Trời. Ngài cũng ban những điều này cho con người, để con người thấy rõ chính mình và thấy được Chúa.
Đường lối biến đổi hồn, thay đổi tâm trí hay gọi môn đồ hóa của Chúa xuyên suốt từ cựu ước đến tân ước rồi đến cõi đời đời là vậy đó.
Một hôm, tôi được một yếu nhân mời uống cà phê; ông kể tôi một việc, ông ta cho động trời. Có Mục sư nổi danh nọ rũ một tín đồ vào khách sạn, bị công an bắt quả tang, lập biên bản; vợ Mục sư phải bảo lãnh về.
Tôi trả lời ngay : việc đó đâu có gì là lạ “ mình chưa gian dâm vì chưa có điều kiện thôi, hoặc chưa bị phát hiện… Tôi thách ông, các ông có gian dâm không? Trước Chúa người gian dâm bị phát hiện, tội nhẹ hơn người gian dâm chưa ai biết”. Thế là ông ta không còn kiện cáo nữa.
Câu chuyện 40 năm trong đồng vắng: Dân Y-sơ-ra-en bội nghịch, phản loạn là bức tranh của tấm lòng chúng ta. Môi se là hình ảnh của người chăn chiên, người đi môn đồ hóa phải nhịn nhục, nhẫn nại đến điều . Từ những xấu xa ô-uê đó sản sinh ra những Giô-suê, Ca-lép.
Ngày nào chúng ta chưa thấy mình là tội nhân gớm ghiếc, chúng ta chưa thấy chương trình cứu chuộc trọn vẹn của Chúa. Chúng ta chỉ là tín đồ muôn năm, tín đồ văn minh vòng vèo trong đồng vắng: ăn ma-na, uống nước lạnh từ vấng đá rồi lằm bằm oán tránh đủ các kiểu…
Tóm lại: Sau khi được tái sinh, Chúa tiếp tục đổ đầy dẫy Thánh linh, mở mắt, mở tâm trí để chúng ta thấy bản chất mình là ô-uế, xấu xa của tâm hồn hư hoại. Ngược lại, nếu xác thịt cứ bình an vô sự, vui chơi thoải mái chính là bị bệnh ung thư máu, loãng xương; đến ngày phát lộ chỉ chờ ngày gặp Chúa.
3. Cách xử lý xác thịt: có 2 vấn đề cần được giải quyết:
– Bức màn cựu ước trong Đền thờ phải bị xé làm hai
– Xác thịt phải bị đóng đinh
a/ Bức màn cựu ước phải bị xé đôi:
Sự cấu tạo đền thờ Giê ru sa lem: giữa nơi chí thánh và nơi thánh được ngăn cách bởi tấm màn. Con người chúng ta cũng vậy : tâm linh và tâm hồn cũng có tấm màn ngăn cách. Chúng ta thử nhắm mắt, trong tâm trí, tấm màn hiện lên đủ mọi hình ảnh, giống như màn video. Màn này rất quan trọng, nó quyết định sự tương giao tâm hồn chúng ta với Thánh Linh trong tâm linh.
Chúng ta được tái sinh có nghĩa Đức Thánh linh ngự vào tâm linh, Thánh linh và nhân linh hòa trộn nhau, cả hai trở nên một. Đức Thánh Linh muốn sang thăm tâm hồn phải vượt qua bức màn.
Màn ngăn cách nơi chí thánh và nơi thánh. Nếu màn chưa bị xé làm đôi, đồng nghĩa ánh sáng từ nơi chí thánh không chiếu ra được nơi thánh.
Khi Chúa Jesus hồn sắp lìa khỏi xác; bức màn đã bị xé làm đôi : giao ước cũ cũng bị xé. Chúa ban giao ước mới: chúng ta được làm chức tế lễ thượng phẩm; được vào nơi chí thánh bất cứ khi nào, bất cứ ở đâu ! Ánh sáng thiên thượng tỏa ra khắp hồn: hồn được thánh hóa.
Trong tân ước, sứ đồ Phao-lô nhắc lại bức màn nầy
“ Nhưng lòng họ vẫn cứng cỏi, vì cho đến ngày nay, khi họ đọc cựu ước, bức màn ấy vẫn chưa cất khỏi họ; vì chỉ trong Đấng Christ ( đầy dẫy Thánh linh) bức màn ấy mới được cất bỏ… Nhưng khi một người trở lại với Chúa, thì màn ấy mới được cất đi ” II Cor 3:14-16
Chúa cho chúng ta tự do vào nơi chí thánh; còn Ngài muốn vào tâm hồn chúng ta, lại bị ngăn cản bởi bức màn bản ngã . Bức màn không bị xé làm đôi, bản ngã xác thịt không chịu đóng đinh, không chịu chết; chúng ta đã chỉ dâng Chúa phần tâm linh, còn tâm hồn chúng ta tự làm chủ. Chúa chỉ đứng ngoài, gõ lòng chúng ta cho đến khi chúng ta chịu tan vỡ, xé bức màn u minh, đầu hàng Chúa, mời Chúa vào làm chủ tâm hồn; chúng ta sẽ kinh nghiệm Ngài sống trong tôi, tôi ở trong Ngài đó là sự phục sinh đúng nghĩa.
“ Nầy, Ta đứng ngoài cửa mà gõ; nếu ai nghe tiếng Ta mà mở cửa cho, thì Ta sẽ vào cùng người ấy, ăn bữa tối với người và người với Ta”
Khải 3: 20
“ Khi chúng ta đi trong sự sáng như Ngài là sự sáng, thì chúng ta sẽ giao thông với nhau ” IGiăng 1:7
Chúng ta có nhiều loại bức màn bản ngã khác nhau: bức màn chế độ mẫu hệ, bức màn lề thói tôn giáo, bức màn văn hóa truyền thống…..
Xé được bức màn là bài học đầu tiên, và cũng là tiền đề cho những bài học xử lý xác thịt. Ngược lại, nếu bức màn chưa bị xé rách, lời Chúa đến với chúng ta trơ trơ như đá, điều mà Phao-lô nói cho Ti-mô-thê “ Học hoài mà không thông hiểu lẽ thật”.
Tìm được bệnh là việc đã khó; trị được bệnh lại khó gấp trăm lần. Hiểu chân lý đúng mà sống đúng đã khó; huống hồ hiểu sai làm sao sống đúng được. Chúng ta phải nhận chân cho được chân lý bất biến này. Cổ nhân có câu : “Vô tri bất mộ” hay ”tư tưởng chưa thông thì đeo bình tông cũng không nổi”.
Chúng ta lưu ý, khi chúng ta ăn năn tội, tội phạm được tha ngay; nhưng nguồn phát sinh tội lỗi vẫn còn nguyên.
Đường lối của Đức Chúa Trời giải quyết tội lỗi, là phải tiêu trừ nguồn phát sinh tội lỗi đóng đinh nó, báp-tem bằng lửa nó; như nhổ cỏ phải nhổ tận gốc.
b/ Đóng đinh xác thịt
Roy Hession trong tác phẩm “ Con đường Gô-gô-tha” ông đã trình bày chân lý : Nếu con người cũ chúng ta không chết, không chịu tan vỡ, chúng ta không thể tương giao với Ngài; mặc dù chúng ta có kiêng ăn cầu nguyện hàng giờ, hàng tuần; nó cũng chỉ là công việc của tôn giáo . Tác giả đã viết:
“ Tan vỡ là khởi đầu của phục hưng. Đó là điều đau thương, là điều nhục nhã, nhưng đó là con đường duy nhất. Tôi không sống, nhưng Đấng Christ sống trong tôi. Chúa Jesus không thể sống trong chúng ta một cách đầy trọn và không thể bày tỏ chính mình Ngài qua chúng ta, cho đến khi xác thịt bản ngã trong chúng ta tan vỡ”
Chúng ta không cố gắng sống một đời sống Cơ-đốc. Chúng ta không và không bao giờ dùng ý chí của xác thịt để vâng phục Chúa, và đẹp lòng Chúa được. Vua Đa-vít đã kinh nghiệm điều này
“ Vì Chúa không ưa thích của lễ, bằng vậy tôi chắc đã dâng; Của lễ thiêu cũng không đẹp lòng Chúa: Của lễ đẹp lòng Đức Chúa Trời , ấy là tâm linh đau thương thống hối: đức Chúa Trời ôi! Lòng đau thương thống hối Ngài không khinh dể đâu” Thi 51:16-17
Kinh thánh cho chúng ta đường lối xử lý xác thịt thật hiệu quả:
4/ Vai trò Thánh Linh trong việc xử lý xác thịt
Có thể khẳng định, nếu không có Thánh linh đồng công, tất cả mọi lý thuyết, mọi điều trên đều là trò chơi của ngôn ngữ : tự lừa dối nhau.
Chúa Jesus đã từng nói với các môn đồ
“ Ngoài ta ra các ngươi chẳng làm chi được” Giăng 15: 5b
“ Ta thường ở với các ngươi cho đến ngày tận thế” Mat 28:20c
Thế gian cũng nói :” Cha mẹ sinh con ai há dễ sinh lòng “; chỉ có Trời mới đổi được lòng người.
Đường lối nhất quán trong việc xử lý xác thịt là : đóng đinh nó, tiêu diệt nó, báp-tem bằng lửa nó. Ngay từ khi Adam phạm tội Đức Chúa trời đã tuyên án: “một mai ngươi ăn, ngươi phải chết; bụi đất phải trở về bụi đất”.
Đường lối xử lý xác thịt của Đức Chúa Trời cũng như bác sĩ xử lý khối u ác tính : phải mổ, cắt bỏ, loại ra khỏi thân thể, lọc máu độc….
Xử lý xác thịt hình dung như một ca đại phẫu. Đại phẫu thì phải đau, phải có kế hoạch giải phẫu. Cả bác sỹ, bệnh viện và bệnh nhân phải chuẩn bị chu đáo, tốn kém không phải ít.
Trước khi Ngài đưa xác thịt chúng ta lên bàn mổ, Ngài cũng chuẩn bị như bác sĩ, bệnh viện chuẩn bị ca mổ.
Thứ nhất : Ngài lựa thời điểm đúng lúc : đức tin chúng ta mạnh, tình yêu Chúa nồng nàn, có nhiều kết quả thuộc linh ( “nhánh”nào sai trái mới được tỉa sửa cho sai trái hơn”)
Thứ hai : Ngài báp-tem Thánh linh cho chúng, báp-tem Thánh linh như thuốc gây mê giảm đau (thêm sức) rồi tiến hành phẫu thuật.
Thứ ba : đóng đinh xác thịt
Càng yêu Chúa nhiều, đức tin càng mạnh; xác thịt lại phơi bày nhiều hơn để Chúa xử lý xác thịt . Đây là con đường thánh hóa , có vẻ nghịch lý, nếu không kinh nghiệm hơi khó chấp nhận ,vấp phạm Chúa liền.
“ Vì Chúa sửa phạt kẻ Ngài yêu. Hễ ai mà Ngài nhận làm con, thì cho roi cho vọt” Heb 12: 6
“ Không đau đớn trong xác thịt, không cất được tội lỗi”
I Phi-e-rơ 4:1
Có lần một học viên chất vấn tôi : “Em không trở nên môn đồ thì em làm tín đố, sao Mục sư gọi là côn đồ ? “
Tôi hỏi lại em : “Em có đứa con nó không chịu lớn, 20 tuổi rồi nó cứ nằm trong nôi, cầm bình sữa, nhờ người khác cho ăn; em gọi đứa nhỏ đó là gì ? “
Em trả lời : “Nó bị quái thai, bị còi, bị bịnh… “
Tôi tiếp: “ Nó có thấy hạnh phúc không? Gia đình có sung sướng không ? “
Không trở nên môn đồ thì trở lại con người cũ (côn đồ chứ còn gì) Một tín đồ 20 năm không biết cầu nguyện, không biết cá nhân chứng đạo, không biết quan tâm đến ai, cũng không biết mình được tái sinh chưa? Lúc nào cũng đòi hỏi quyền lợi, hết kiếm chuyện với người này, lại kiếm cớ cãi lộn với Mục sư!
Theo em, tín đồ đó và em bé nằm trong nôi khác nhau điều gì? Gia đình có nghèo vì nó không? Hội thánh có khổ vì họ không ?
Sau đó em ngộ ra được : Không xử lý được xác thịt là một đại họa cho chúng ta, gia đình chúng ta và cả Hội thánh. Không trở nên môn đồ thì sẽ thành côn đồ là quy luật tất yếu ( quỷ vào 7 con).
Bài học vua Sau-lơ tha vua A ma léc (Aga) và sau nầy chính A-ma-léc đã cắt cổ Sau-lơ.( II Sam 1: 7-10 )
Tuyển dân Y-sơ-ra-en; lịch sử Hội thánh 2000 năm và 25 năm các Hội thánh tư gia Việt nam đã chứng minh : nếu không trở nên môn đồ thì trở thành phản loạn, bội nghịch.
Tóm lại: Đức Thánh Linh đóng vai trò quyết định xử lý xác thịt. Chúng ta học tập vâng phục
5/ Vai trò của Mục sư hay Môn đồ
Tại sao Chúa mất thời gian 3 năm để môn đồ hóa có 12 sứ đồ, và phải mất 14 năm huấn luyện Phao-lô. Có thể nói nếu không có Mục sư thuộc linh bao phủ, không ai có thể vượt qua được ải xác thịt này. Mục sư là vú nuôi đúng nghĩa.
Người đời còn biết: “Không thầy đố mầy làm nên” ,” dốt nát tìm thầy, bông bây tìm thợ”
Tín đồ mới được tái sinh, cũng chỉ là con đỏ trong Christ. Đói nó la, khát nó khóc, vui nó phá, buồn nó quậy….
“ Dân ta vốn là bầy chiên tan lạc” Giê-rê-mi 50:6
Trong thời kỳ con đỏ, tín đồ chỉ nhìn Chúa qua người chăn, theo gót chân người chăn. Nếu gặp phải người chăn thuê thì bầy chiên phải chịu bán cho hàng làm thịt. Phao-lô mạnh dạn nói:
“ Hãy bắt chước tôi, cũng như chính mình tôi bắt chước Đấng Christ vậy” I Cor 11: 1
Nhất là khi nó bị thử thách : Nó oán trách người chăn, nó lên án người thầy…. phản loạn cũng là chuyện bình thường như dân Y-sơ-ra-en nổi loạn với Môi-se trong đồng vắng.
Vạn sự khởi đầu nan. Bài học xử lý xác thịt cho tín đồ con đỏ rất khổ sở, vất vả cho người chăn. Người chăn phải đủ kinh nghiệm mới có khả năng: nhịn nhục, tư vấn, cầu thay, giúp đỡ như vú em để mong vượt qua được bài học hóc búa này.
Muốn đạt kết quả cao, Mục sư phải thực hiện 3 điều:
Thứ nhất: Mình phải làm gương, làm trước, làm mẫu. Đời sống cũng phải trổi hơn tín đồ. Cần phải dám công bố “ Anh em học tôi, như tôi đã học Chúa”. Có nhiều người giảng ngược lại : “Anh em nhìn xem Chúa, đừng nhìn xem tôi, gia đình tôi. Hãy nhìn những gì tôi giảng, đừng theo những gì tôi làm!! ”. Đạo Chúa để sống không phải để nói.
Thứ hai: Hướng dẫn tín đồ cùng làm theo, đừng bao cấp, bao dàn.
Thứ ba: Tập tín đồ tự làm, mình đôn đốc kiểm tra , rút kinh nghiệm, chỉnh sửa.
Chúa Jesus, Phao-lô đã làm điều đó thật tuyệt vời.
Dân Y-sơ-ra-en chỉ ăn theo đức tin Môi-se; Môi-se hầu như bao cấp hết mọi nhu cầu 40 năm trong đồng vắng.
6/Vai trò Hội thánh địa phương
Chúa ban uy quyền cho Hội thánh địa phương: trói và mở mọi điều.
Hội thánh địa phương như một Bệnh viện đa khoa : chữa trị mọi bệnh cho bệnh nhân, uy quyền để giải quyết mọi nan đề. Thậm chí có trường hợp phải xử lý bằng dứt phép thông công (kỷ luật)
“ Kẻ nào mà các ngươi tha tội cho thì tội được tha; còn kẻ nào mà các ngươi cầm tội lại thì sẽ bị cầm cho kẻ đó ” Giăng 20: 23
Tha tội hay buộc tội liên hệ đến kỷ luật. Môn đồ hóa đồng nghĩa với kỷ luật hóa (discipline). Dĩ nhiên , kỷ luật với tình yêu trong Thánh Linh. Không có kỷ luật, kỷ cương thì Hội thánh còn tệ hơn hội chợ.
Singapore là một thành phố sạch đẹp nhất thế giới; không phải tại bản chất người Sing tốt đẹp; cũng không phải có một bộ luật hoàn chỉnh, hay nhờ giàu có.
Câu trả lời là nhờ người thi hành luật bảo vệ môi trường nghiêm : Phạt nặng bất cứ ai vi phạm an ninh môi trường. Mọi người đều chấp hành nghiêm túc vì sợ bị phạt, bị ăn đòn.
Bản chất con người là con lừa, con la; dây cương hàm khớp là điều kiện cần thiết để bắt nó vâng phục. Hội thánh không kỷ luật là hội tự do vô chính phủ, dân chủ hỗn loạn.
Ngày nay, nhiều vấn đề đấu tranh bè đảng không giải quyết được vì phần lớn Hội thánh đã đánh mất uy quyền thuộc linh. Hội thánh là cơ quan hành pháp, nhưng đã bất pháp với Chúa. Hội thánh chỉ còn một tổ chức tôn giáo thờ phượng Đức Chúa Trời bằng những điều răn của loài người pha trộn với Kinh thánh theo tư dục của giai cấp tăng lữ hiện đại!
Các Hội thánh thời công vụ sứ đồ đầy dẫy rắc rối, nhưng các Sứ đồ cùng Trưởng lão, Mục sư đã giải quyết êm đẹp, và Hội thánh tăng trưởng theo ý muốn của Ngài.
7/ Tín đồ phải chuẩn bị tinh thần
Khi Chúa cho xác thịt nổ ra, chúng ta sẽ như chim bị đạn; tối tăm mặt mày, bầu trời như sụp đổ, không còn lý sự đúng sai , phải trái, tại sao? Tại ai?… Chúa đã đóng mọi hướng tự cứu.
“ Thình lình cơn bão lớn nỗi giữa biển … nước vào đầy thuyền… các môn đồ sợ hãi.. Chết sắp đến nơi rồi” Mác 4: 35-41
Bỗng nhiên các con trai Gióp chết, súc vật ngoài đồng chết.. Gióp lại bịnh ghẻ ngứa đầy người….
Đức Chúa Trời cho tai vạ trăm bề thoạt đến không báo trước; mà có báo trước như vườn Ghết-sê-ma-nê, các môn đồ cũng quên vì mạng sống lớn hơn Chúa.
Khủng hoảng, sợ hãi, thất vọng, vấp phạm, oán trách phải đến, chỉ còn một con đường duy nhất là
“ Các ngươi cứ yên lặng, Đức Chúa Trời chiến cự cho” Xuất 14:14
Câu chuyện bão biển, các môn đồ nổ lực thất bại. Chúa tra tay đúng lúc. Khi Chúa hiện diện, mọi chuyện xem như trò chơi.
Có lần, chúng tôi mới kiêng ăn cầu nguyện cho chuyến đi truyền giáo vùng xa Tây nguyên. Mọi người đang hát thánh ca đầy khí thế, một bóng đen, ba bóng đen xuất hiện với vũ khí cùng nét mặt đùng đùng sát khí. Lập biên bản giải lên quận tạm giam 2 tháng.
Ngày đầu đều tin, đây là phước cảm tạ Chúa; bình an vui mừng.
Tuần sau, không gian chỉ có 4 bức tường với cả chục con người cặn bã xã hội vây quanh; mỗi bữa ăn gồm 2 chén cơm với 4 hạt muối hột . Con người thật hiện về đòi quyền sống, đòi thịt cá; đòi cà-phê, nước trà. Không đơn giản như lý thuyết.
Phao lô cũng từng tâm sự :“ Nào có ai yếu đuối mà tôi cũng chẳng yếu đuối ư ?”II Cor 11:29
Với những bài học tương tự, trải dài hàng chục năm. Xác thịt như khối u di căn ác tính lộ ra, Thánh linh phải cắt bỏ, …..
Sau thời gian được chữa lành, chúng ta kinh nghiệm xác thịt là gì? Và cách xử lý xác thịt ra làm sao?. Qua được cửa ải này, con người bề trong đổi mới, đức tin chúng ta như bay bỗng; bắt đầu bước đi theo Thánh Linh. Chúng ta sẽ có kinh nghiệm sự bình an lạ lùng sẽ đến từ Chúa khác thế gian ban cho.
“ Tôi đã bị đóng đinh vào thập tự giá với Đấng Christ, mà tôi sống, không phải là tôi sống nữa nhưng Đấng Christ sống trong tôi….”
Ga la ti 2: 20a
Chúng ta không còn khoe tài, khoe của, khoe ơn, khoe thành tích; nhưng chúng ta sẽ khoe về sự yếu đuối – khoe về thập tự giá- khoe về sự nhận biết Chúa Jesus; Ngài là Chúa tôi, tôi vui lòng từ bỏ mọi sự theo Ngài.
Muốn biết xác thịt chết chưa! Rất đơn giản : Chúng ta đọc Kinh thánh có thấy ngọt ngào không? Chúng ta có ghét tội lỗi không? Có lòng mềm mại khi người khác kiến tạo mình không? Có thấy bình an trong bão táp không? Khi anh em phạm tội tổn hại mình, mình có tha thứ một cách dễ dàng không?.
Xin đừng sống ảo tưởng như vị đại sứ đồ Đa-vit Cho Yonggi đến cuối cuộc đời 78 tuổi phải trả giá, có ăn năn cũng quá muộn rồi : mất cả chì lẫn chài, theo tổ phụ Hê-li phải chịu hủy diệt .
“ Ta biết công việc ngươi; ngươi có tiếng là sống, nhưng mà là chết … Nếu ngươi chẳng tỉnh thức, Ta sẽ đến như kẻ trộm… sẽ bắt ngươi thình lình” Khải 3: 1-3
Thời gian tối thiểu của người chịu học cũng phải mất 4 đến 5 năm, thậm chí 10 năm. Mỗi bài phải học đi học lại nhiều lần .
Những bài học trong đồng vắng, diệt xác thịt như học chương trình cử nhân .Không phải ai cũng học được, ai cũng vượt qua được; đẹp lắm cũng khoảng 30% trúng tuyển. Họ là những Giô-suê, Ca-lép tiến vào vùng đất Ca na an đượm sữa và mật. Chúa cũng báo trước:
Nhiều người được gọi, nhưng ít người được chọn… Vương quốc Đức Chúa trời ví như người đánh cá, con nào to để lại, con nào nhỏ thả ra biển…
Ngày nay cũng vậy, nhiều Cơ-đốc-nhân không hiểu được đường lối môn đồ hóa ( xử lý xác thịt); do sự dạy dỗ không đúng, không chuẩn theo Kinh thánh; thậm chí cho ăn bánh vẽ, cho đi tàu bay giấy, cho ăn kẹo bông gòn; đầu tư xây dựng một thiên đường mù như hơn 3 triệu dân Y-rơ-ra-en chỉ đủ đức tin ra khỏi Ai-cập mà không đủ đức tin vào chiếm xứ ca-na-an.
Người Pha-ri-si, người trai trẻ giàu có đủ đức tin làm môn đồ bình thường; không đủ đức tin để trở nên môn đồ theo Chúa .
Cho đến khi nào chúng ta khám phá nếu tôi không diệt được xác thịt, thì xác thịt sẽ diệt chúng ta. Xác thịt là kẻ thù không đội trời chung với tôi! Tôi phải có kế hoạch chống lại nó; tích cực chống nó như Giô-sép chống lại vợ Phô-ti-pha.
Ông Cho-yonggi, các đại lãnh tụ các hệ phái Tin lành Việt nam không chống lại danh-lợi-quyền; Chúa đã phơi bày tỏ tường giữa thiên hạ : Xác thịt là thế đó. Mong những người đồng bịnh sớm mua thuốc xức mắt để khỏi cùng chung một thuyền. Chúa không nể bất cứ ai !
Vua Sau-lơ dung thứ cho Aga thì đến giờ Amalec sẽ cắt cổ Sau-lơ.
Hoàng hậu Ê-xơ-tê không liều chết, thì bà và dân Do Thái phải bị tuyệt diệt bởi Haman theo lịnh vua đã ban.
TỔNG KẾT:
Tái sinh tâm linh là vé thông hành vào Vương quốc; còn biến đổi hồn là phần thưởng trong Vương quốc. Chúng ta phấn đấu, trả giá trở nên môn đồ không phải để được cứu rỗi (khỏi hỏa ngục) mà là để nhận phần thưởng khi ngày gặp Chúa tại không trung: dự tiệc cưới Chiên con, lãnh mão triều thiên, đồng trị với Ngài trong 1000 năm bình an và Vương quốc vĩnh hằng.
Ngược lại không trở nên môn đồ, phải làm đầy tớ bất trung, phải chịu ở nơi nghiến răng khóc lóc.
Không có sự đầu tư nào mà lãi suất siêu lợi nhuận như học làm môn đồ Chúa : sẽ được trăm lần hơn đời nay và sự sống đời đời.
(Còn tiếp)